Saturday, October 25, 2014

Anh nhớ về kỉ niệm hai ta

Từ chối sự khen ngợi là muốn được khen thêm lần nữa.

 May ao thun quang cao


Em! Trước khi gặp em, anh là một kẻ cô đơn…chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai… không phải vì anh xấu trai, không phải vì anh không biết yêu…mà anh chưa bao giờ mở lòng để đón nhận một tình yêu nào cả.

Dù bạn bè anh lần lượt hết người này đến người khác dẫn người yêu đến “ra mắt” anh và giục anh hãy học hỏi theo họ, mau mau tìm người yêu cho “bằng anh, bằng em” nhưng anh chẳng quan tâm và có lẽ đó cũng là cách sống mà anh định chọn cho anh trong suốt thời sinh viên.
 Rang su cao cap

Anh nghĩ đầu tư cho học tập là đầu tư cho tương lai.. đến mức bạn bè thường nói đùa: ai muốn tìm anh thì vào thư viện, muốn tìm sách nào, nội dung gì một cách nhanh nhất thì hỏi anh bởi anh có thể chỉ đúng vị trí của quyển sách đó, thậm chí anh còn biết cả vấn đề đó được trình bày ở chương nào, trang nào của quyển sách…Những môn học có nội dung thảo luận, thuyết trình thì anh luôn là người được bạn bè lựa chọn và kiêm luôn nhóm trưởng. Bài thuyết trình của nhóm bao giờ cũng một mình anh tự biên, tự diễn… vì thế mà anh gặp em…
 
 Giay dan tuong

Một quyển sánh to đùng, em úp mặt lên nó ngủ ngon lành trong khi anh tìm nó đến rớt mồ hôi hột…Ngày mai thuyết trình, cả thư viện chỉ có một quyển…chẳng biết làm sao, đành lay lay em dậy hỏi mượn….Có lẽ em thấy xấu hổ vì ngủ quá say nên em phán một câu làm anh muốn rụng rời tay chân: “Không được đâu, mình đang đọc mà”. Chẳng biết làm sao anh đành năn nỉ, cuối cùng em cũng cho mượn nhưng với điều kiện, phải làm giúp bài cho em. Và  để em tin rằng anh đang cần gấp quyển sách đó nên anh mời em ngày mai vào lớp xem anh thuyết trình…Cứ ngỡ em không đến, ai ngờ vào lớp, anh giật cả mình khi thấy em ngồi cuối lớp. Bài thuyết trình của nhóm anh  thành công tốt đẹp. Em ra về, chẳng nói một lời, chỉ dúi vào tay anh một mảnh giấy nhỏ: “Trong tuần sau, chiều nào rảnh thì ghé thư viện làm bài giúp mình- quân tử nhất ngôn”.  Sợ bốn từ “quân tử nhất ngôn” nên chiều nào anh cũng tranh thủ ghé thư viện làm bài giúp em…

Em hồn nhiên, đôi khi như trẻ con với những trò đùa luôn gây bất ngờ cho anh. Chúng ta thân nhau, rồi yêu nhau khi nào chẳng biết nữa… Có những chiều ta hẹn hò nhau lang thang trên phố…qua những con đường đầy lá me bay. Có lần em hỏi anh tình yêu có màu gì…nghĩ một hồi lâu anh bảo: “Tình yêu có màu 7 sắc cầu vòng”. Em lắc đầu: “Tình yêu có màu nhớ…còn ngược với màu nhớ là màu quên".

 
Một chiều em đến và nói lời chia tay, em theo gia đình ra nước ngoài định cư. Không thể níu kéo, không còn cách nào khác…anh và em đành đặt dấu chấm hết cho một tình yêu vừa mới chớm nở…
phutungoto

Chiều nay, em biết không, anh lại một mình lang thang trên phố, dạo qua những con đường một thời gắn với kỷ niệm của hai chúng ta… Anh tự nhủ với lòng, con trai phải mạnh mẽ….vậy mà bao ký ức xưa hiện về, nước mắt lại rơi…Anh tự hỏi, có phải tình yêu của chúng mình không thể vượt qua cái quy luật nghiệt ngã  “tình chỉ đẹp khi còn dang dở” hay là sự yếu đuối, bất lực của hai chúng ta? Dù thế nào thì giờ đây mình cũng đã  xa nhau rồi. Em như áng mây vô tình, mang mưa đến tưới mát tâm hồn anh, rồi gió lại mang em đi, để lại cho anh một khoảng trời cô đơn, vắng lặng…Anh không trách em, chỉ trách chúng mình có duyên mà không nợ…


No comments:

Post a Comment