Saturday, October 25, 2014

Anh không thể quên những kỷ niệm ngày chúng mình còn bên nhau

Nhiều người nhận được lời khuyên, song chỉ có những người khôn ngoan mới sử dụng được những lời khuyên đó.
 Quan ao cong nhan


Cuối cùng thì cái ngày em phải ra đi cũng đã tới. Chẳng ai có thể níu giữ em ở lại, cả bố mẹ, bạn bè hay thậm chí là người em yêu. Níu sao được khi đó là điều em muốn, giữ sao nổi vì sự ra đi đó là vì tương lai của chính em. Tôi không dám đưa tay ra níu kéo, mặc dù thâm tâm thì chẳng hề muốn em rời xa mình. Vậy là em ra đi, chỉ còn mình tôi ở lại.

Nhớ hôm nào em còn tựa đầu vào vai tôi nức nở. Em không muốn xa người yêu, nhưng cũng chẳng muốn từ bỏ cơ hội để chạm tới ước mơ của mình. Em rụt rè đề nghị tôi cùng bay sang đất nước ấy. Đáp lại em chỉ có những âm thanh róc rách từ phía vòi phun nước ở giữa hồ. Em cũng im lặng chuyển hướng nhìn của mình về phía trước mặt. Cặp mắt đen láy ầng ậng nước khiến con tim tôi thắt lại. Có một thứ cảm giác vô cùng khó chịu, dường như đó là sự pha trộn của cả nỗi đau và nỗi buồn.

Tôi không có đủ nhẫn tâm để giống như em bỏ lại mọi thứ. Còn quá nhiều điều ràng buộc tôi ở mảnh đất chôn rau cắt rốn này. Chắc chắn tôi sẽ theo em đến miền đất hứa ấy, nhưng nếu là hai mươi hoặc ba mươi năm nữa..., còn giờ thì tôi phải ở nhà để làm tròn bổn phận của một người con. Tôi chỉ có thể hứa rằng nhất định sau này sẽ bay sang đó để thăm em.
 
 Sửa máy lạnh

Em đi, bỏ tôi ở lại cùng với tình yêu đáng thương của mình. Lòng tôi trống rỗng, tâm trí tôi chẳng lúc nào là không nhớ về em. Tôi vẫn cà phê, vẫn đi dạo ở công viên vào mỗi buổi tối nhưng khác với ngày trước, bây giờ chỉ có riêng mình tôi. Khi bước chân mỏi mệt, tôi lại ghé vào chiếc ghế đá quen thuộc dưới tán xà cừ, nằm bên cạnh là một chiếc cột đèn tỏa sáng rực rỡ. Chiếc ghế đá nhìn thẳng ra phía hồ nước, chiếc ghế đá mà dạo ấy hầu như ngày nào cũng có mặt tôi và em. Tôi vẫn đây, cảnh và vật vẫn đấy, còn em thì đã xa tít tận phương trời nào.
phutungoto

Tôi đưa tay vuốt ve hình trái tim trên thành ghế đá, trái tim mà mới chỉ vài tháng trước đây em đã tinh nghịch lấy bút xóa khắc lên. Gió mưa đã làm cho nét mực phai nhòa, nhưng phía trong trái tim tên của tôi vẫn mỉm cười ôm trọn lấy dòng tên em đứng đó. Đột nhiên trong tôi xuất hiện một ý tưởng vô cùng ngốc nghếch. Tôi định ngày mai sẽ mang theo một chiếc bút xóa để tô cho đậm lại những nét vẽ ngày nào của người con gái tôi yêu. Biết rằng chẳng để làm gì thế nhưng có thể nó sẽ khiến lòng tôi ấm lại.

Cứ nghĩ tới việc từ nay bầu trời của tôi sẽ không còn bóng hình em hiện hữu là trái tim tôi lại không thể nào yên. Lòng tôi cồn cào, dạ tôi bứt rứt, một thứ cảm giác vô cùng khó chịu. Tôi muốn xua đuổi nó đi lắm, nhưng lại chẳng có cách nào. Nếu biết trước có ngày này xảy ra thì tôi đã không yêu em em nhiều như thế. Có thể như vậy thì giờ đây trái tim tôi sẽ bớt đau đớn hơn chăng?
 
 Giay dan tuong

Em ra đi mà không hẹn ngày trở lại. Tôi biết khả năng em trở về Việt Nam làm việc là rất nhỏ nhoi. Ngày chia tay em tôi chỉ mỉm cười cầu chúc cho mọi điều may mắn sẽ tới. Tôi ôm người con gái mình yêu vào lòng, răng cắn chặt vào bờ môi dưới, cố gắng để ngăn những giọt nước mắt mình rơi. Em kéo vali bước đi, không quên quay lại vẫy tay chào tạm biệt. Và hình như đôi mắt đen láy của em lại ướt…

Một cuộc chia ly toàn những nụ cười gượng gạo, không thề nguyền, chẳng hứa hẹn, chỉ có tình yêu vẫn đang rực cháy ở trong tim hai người. Tôi quay đi khi bóng em đã khuất, mắt không rơi lệ, nhưng hình như có cái gì đó mằn mặn ở trên môi… Dù cho rất buồn nhưng tôi luôn tin mình đã quyết định đúng. Tôi không níu kéo để lòng em không cảm thấy day dứt. Em hãy an tâm mà bước đi, còn tôi sẽ ở lại phía sau dõi theo và cổ vũ cho em.

Mỗi người chỉ có một cuộc đời, chẳng ai được sống đến lần thứ hai nên em hãy cứ sống cho chính mình. Em cứ theo đuổi ước mơ, cứ làm những điều mình thích để sau này không phải hối hận. Em hãy bay đi nhé, còn kẻ khờ khạo là tôi sẽ ở lại đây gìn giữ trái tim khắc trên ghế đá – lời hứa của tình yêu ngày nào.


No comments:

Post a Comment