Saturday, October 25, 2014

Anh đã chẳng còn ảnh hưởng gì tới cuộc sống của em

Nói thật cục cằn còn hơn nói dối văn vẻ.

 May ao thun quang cao


Đang giữa đêm, cái lạnh khiến em giật mình tỉnh giấc. Cuối thu rồi, chẳng mấy chốc là lại bước sang một mùa lạnh nữa mất thôi. Quờ tay sang bên cạnh, em phát hiện con gái đã đạp tung chiếc chăn mỏng trên người ra từ lúc nào. Em kéo chăn và sửa lại tư thế ngủ cho con, bất chợt con bé ôm chầm lấy tay mẹ vào lòng. Em mỉm cười khẽ quay sang vuốt lại mái tóc tơ đang xòa vào khuôn mặt bầu bĩnh ngây thơ ấy. Em chẳng rút tay lại, bởi vì biết rằng nếu được ôm tay mẹ thì con bé sẽ ngủ ngon hơn rất nhiều.

Chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa, nhưng ngay từ lúc chào đời em đã nhận ra rằng con gái chúng ta có một khuôn mặt cực kỳ giống anh. Cho đến tận bây giờ, đã gần năm năm rồi mà những đường nét ấy dường như vẫn chưa hề mờ nhạt. Cứ mỗi lần ngắm con chơi đùa là em lại như nhìn thấy anh đang ở đó. Đôi mắt, cái miệng và ngay cả vầng trán dô bướng bỉnh… tất cả đều là bản sao hoàn hảo của anh. Có lẽ chính vì thế mà chưa bao giờ em có thể hoàn toàn xóa bỏ được hình bóng của anh ra khỏi tâm trí.
 Rang su cao cap

Con gái có khuôn mặt của bố nhưng lại thừa hưởng gần như toàn bộ những tính cách của mẹ. Cũng đúng thôi, bởi từ lúc sinh ra đến giờ số lần nó được gặp cha chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Một mình em vừa làm mẹ lại vừa làm cha nên cũng không khó hiểu khi tính tình và ngay cả cách cư xử của con gái đều giống mẹ. Nhiều lúc thấy thương con lắm nhưng em lại chẳng thể làm gì. Em không có cách nào để mang anh quay về, vậy chẳng lẽ lại đi kiếm một người bố khác cho con gái hay sao?
 

Đã có nhiều lúc em nghĩ đến chuyện này, thế nhưng suy đi rồi tính lại thì em vẫn không nỡ. Trên đời này còn có rất nhiều người đàn ông tốt, thế nhưng em sợ đến một ngày nào đó cái câu mà người ta vẫn thường bảo: “khác máu tanh lòng” sẽ thành sự thật thì sao. Xót xa lắm mỗi lúc thấy con gái hỏi: “mẹ ơi, sao mãi mà chẳng thấy bố về”. Em cứ tự vấn rằng những khi ấy liệu anh có cảm thấy nóng ruột nóng gan, hay chỉ vô tình nhớ tới hai mẹ con em một chút nào không nhỉ. Chắc là không đâu, bởi vì bây giờ anh đã có cả một gia đình hạnh phúc cùng với quá nhiều thứ, quá nhiều người để quan tâm chăm sóc rồi mà.

Đêm nay nằm nhìn con gái say sưa trong giấc ngủ chẳng hiểu sao em lại cảm thấy rất an lòng. Đối với em bây giờ thì con bé quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Chỉ cần con có một cuộc sống vui vẻ thì bất cứ việc gì em cũng có thể làm. Con bé giống em về tính cách, nhưng nhất định sau này em sẽ dạy nó cách tránh khỏi những người đàn ông ham danh ham lợi, để không phải rơi vào tình cảnh giống như mẹ nó lúc này.
 Giay dan tuong

Anh biết không, con gái giống em ngay cả từ những thói quen bình thường nhất. Ngày xưa em cũng luôn kéo tay anh lại phía mình rồi ôm chặt, giống như con đang ôm tay em lúc này. Chỉ cần như thế là em có thể ngủ ngon lành cả đêm mà không hề mộng mị. Có lẽ chính hơi ấm từ bàn tay ấy đã mang lại cho em cảm giác an tâm. An tâm rằng lúc nào cũng có một người ở bên cạnh bảo vệ cho mình, lúc nào cũng có một người luôn quan tâm lo lắng và sẵn sàng san sẻ những khó khăn trong cuộc sống với mình… Nhưng thực tế thì cuối cùng anh cũng vẫn ra đi, dĩ nhiên là anh mang theo cả bàn tay ấy. Và rồi những giấc mơ ma mị thỉnh thoảng vẫn tìm đến mỗi khi em có một mình.

 
phutungoto

Hình như lâu lắm rồi em chẳng có cảm giác được nắm tay một người khác giới. Em đã tự mình vượt qua mọi chuyện, cả những khó khăn ở trong cuộc sống, cả những cái giật mình choàng tỉnh sau các giấc mơ miên man và đầy ám ảnh kia. Em chợt hiểu ra một điều rằng anh cũng chỉ là một con người rất bình thường, bình thường đến nỗi chẳng có gì đặc biệt. Cái điều duy nhất khiến lúc này em cảm thấy anh khác với những người đàn ông ngoài kia có lẽ chỉ vì anh là bố của con gái em và hai chúng ta đã từng là vợ chồng.

Đôi khi trong giấc mơ em giật mình đưa tay về phía trước, nhưng chỉ thấy trống rỗng… Khi tỉnh lại thì em chợt nhận ra sự ngớ ngẩn của mình, thế là em vòng tay ôm con gái vào lòng, ôm thật chặt. Sẽ hơi khó khăn một chút, thế nhưng bằng sức mạnh của mình, em tin sẽ đủ sức dìu dắt con gái bé bỏng vững bước đi trong cuộc đời này.


No comments:

Post a Comment