Friday, September 5, 2014

Yêu thương đang ở rất gần

Bạn không bao giờ nhận ra bạn yêu một người nhiều như thế nào……cho đến khi thấy họ yêu một người khác
  lap rap may tinh gia re


Tôi vẫn tin vào những câu chuyện cổ tích, bởi vì kết thúc của những yêu thương này không có nghĩa là ta đánh mất đi tất cả, mà đơn giản là để mở đầu cho chuỗi những ngày yêu thương khác mà thôi. Và tôi nghĩ mình vẫn còn thời gian để đón lấy những yêu thương đang ở rất gần.

***
Bao ho lao dong lien quan
Tôi  là một cô bé cực kì mộng mơ, tôi thích văn học, thích những câu chuyện tình yêu lãng mạn y như trong truyện cổ tích. Và đôi khi tôi còn mơ màng nghĩ đến một chàng hoàng tử sẽ dịu dàng bước vào cuộc sống vô cùng tẻ nhạt của tôi. Những lúc như vậy, Dương - thằng bạn thân nhất của tôi lại dội một gáo nước lạnh ngắt:
sua tu lanh

- Trên đời này làm gì có mấy chuyện lãng mạn như truyện của bà, sến súa vừa thôi mẹ.

- Ông không tin thì thôi, hờ, biết đâu sẽ có một ngày.một ngày  nào đó…không xa. Tôi đốp chát lại Dương bằng cái giọng mơ màng.

Những lúc đó Dương im lặng không nói gì, vì tôi biết thể nào cậu ấy cũng sẽ chỉ nói ra ba từ thôi: “Hết thuốc chữa”.
sua may nuoc nong

Còn các bạn thì biết chắc chắn rằng câu chuyện sẽ không bao giờ kết thúc ở đây, ở những cuộc đối thoại vẩn vơ, luẩn quẩn không đầu không cuối như thế này. Và rồi, cái ngày đó cũng tới, cái ngày câu chuyện về cổ tích giữa đời thường cũng xảy đến với tôi.

Đó là một ngày nắng, một ngày nắng tháng tư nhưng lung linh dịu dàng vô cùng.
phutungoto

Những tia nắng cứ dịu dàng trải nhẹ trên con đường tôi đi qua, và khi đó tôi đang lững thững trên đường với con ngựa sắt của mình. Và dĩ nhiên trong cái không khí dễ chịu, mơ màng như thế này thì tôi không thể nào bỏ phí một khoảnh khắc đẹp đẽ như thế này được. Tôi vừa đạp xe chầm chậm và nghêu ngao hát, mặc kệ tất cả những gì đang diễn ra xung quanh, tôi như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác vậy.  Bỗng. rầm một cái, con ngựa sắt của tôi loang choạng đảo vành và không còn nghe theo sự điều khiển của tôi nữa, tôi và cả chiếc xe ngã sóng xoài ra mặt đường.Nhưng không phải tự dưng mà tôi lại ngã, tôi đau điếng lắm nhưng tôi vẫn đủ lí trí để nhìn nhận sự việc, tôi lụi cụi bò sang mép đường và ngồi xuống, chắc chắn là tôi đã tông phải ai rồi. Bỗng.từ xa chạy tới.
Bao ho lao dong

-    Bạn có làm sao không vậy, đi đường mà chẳng chịu nhìn gì cả? Một giọng nói lạ hoặc vang lên bên tai, cái giọng này nghe hách dịch thật, tôi thầm nghĩ.


Tôi mở mắt ra, đồng thời định lên giọng hách dịch lại.nhưng rồi không hiểu cái gì đã làm cho cái họng của tôi cứng lại, líu cả lưỡi.Phải chăng đó là một nụ cười, một ánh mắt.Sự thực là cái tên đứng trước mặt tôi ý.hắn rất đẹp trai, đẹp trai điên lên được, đẹp trai như chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh vậy.Tôi líu ríu nói không thành tiếng, thành lời:
 Giay dan tuong

- À...mình không sao đâu, hơi...hơi đau một chút thôi...còn...còn cậu?

- Tớ không sao cả...mà cậu đi đứng kiểu gì mà chẳng nhìn đường gì cả? Hắn ta lại nói cái giọng đó.

- À, không có gì...chỉ...là bận suy nghĩ một chút xíu thôi....không có gì. - Tôi cười trừ.

Rồi hắn ta không nói gì thêm nữa, hắn ta sang đỡ tôi dậy dựng xe lên cho tôi, rồi hắn nói.mà tôi trông hắn rất quen nha, hình như hắn cũng học cùng trường với tôi thì phải, thậm chí là cùng khối nữa í.

- Nhà cậu ở đâu, để tớ đưa cậu về nhà?
Rang su cao cap

- Tớ không sao đâu mà, chỉ hơi xước sát một tí thôi, không có gì, không có gì - Tôi bối rối nói.

- Chắc tớ với cậu cùng đường, để tớ đi cùng cậu một đoạn cũng được.

Tôi cũng không còn sức để đôi co với hắn nữa, thực ra là từ đoạn đó đến nhà tôi chỉ có gần chục mét nữa thôi, nhưng không hiểu sao lúc nãy tôi lại quên khuấy đi cái chi tiết này. Tôi đi cùng hắn ta, cả hai im lặng khi tới trước cổng nhà tôi, hắn chào tôi rồi ra về. Tôi ước chi đoạn đường đó dài hơn một chút xíu nữa, để tôi có chút thêm thông tin về hắn, không thì.

“Và sự thực là buổi tối ngày hôm đó.các bạn cũng biết đấy tôi có ngủ được đâu, cứ trằn trọc mãi à.ước chi đoạn đường chết tiệt đó dài thêm một chút nhỉ. Cái điệp khúc đó cứ luẩn quẩn hiện lên trong đầu tôi.”

***
Có một sự tình cờ, tôi gặp lại hắn - Hoàng tử (tôi tạm gọi hắn bằng cái tên đó).

Người ta nói cấm có sai, trên đời này vốn có duyên, có số mà. Đó là khi tôi đang lang thang đi loanh quanh trong thự viện của trường để tìm kiếm một vài quyển sách. Khi đang loay hoay nhón chân để cố với lấy một cuốn sách ở cao cao trên kệ, cái phận chân ngắn nó khổ thế đấy.
bao tri may lanh

- Đây của cậu này. Bỗng một ai đó, cầm lấy quyển sách đó và đưa cho tôi, tôi quay lại thì ra là hắn, hoàng tử. Tôi ngạc nhiên lắm lắm, thì ra hắn cũng là học sinh của trường tôi.

- Cám...cám ơn cậu.hoàng. - Cái họng tôi nó lại cứng đơ.

- Sao...sao cậu biết tên tớ?

- Tên cậu?

- Đúng, tên tớ là Hoàng mà.

Tôi cười thầm, tôi có biết cái mô tê gì đâu, ý tôi định nói là hoàng tử ý mà, không ngờ hắn ta cũng tên Hoàng, lại một sự tình cờ.

- À.không tôi đoán đại ý mà, không ngờ lại trúng.

Hắn cười, tôi thì bối rối đến lạ lùng.Nhưng rồi tôi cũng lấy lại được bình tĩnh.

- Tớ tên Dương Linh, học bên 12A2, thật không ngờ là lại gặp cậu ở đây...sau cái vụ hôm đó.

- Tớ cũng thấy vậy, tớ tên Phan Hoàng học bên 12A5, rất vui được biết cậu!

- Ừ.
May non gia re

Đang định bắt chuyện tiếp thì tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên, gián đoạn cuộc nói chuyện.Sao tự dưng tôi lại ghét cái chuông đó thế.

- Đến giờ vào lớp rồi, khi nào có dịp thì nói chuyện nha. - Hoàng nói rồi chạy vù một cái khuất sau cánh cửa thư viện.

“Tôi thì vẫn đứng ngơ ra đó, khi nào là khi nào nhỉ. Tôi ngẫm nghĩ. Các bạn lại biết đấy, buổi học ngày hôm đó tôi có nhét được vào đầu cái chữ nào đâu, cứ thẫn thờ vậy thôi”.

Lúc ra về, tôi đi cùng Dương.

- Sao hôm nay nhìn bà như người mất hồn vậy?

- Đâu có, tôi vẫn chú ý mà?

- Chú ý mấy cái lá bên ngoài cửa sổ thì có. Nghi lắm nha, có chuyện gì đúng không, khai mau?

- Thì ông biết tôi rất đặc biệt mà, thậm chí là không lúc nào bình thường còn gì, chẳng phải là bọn ông vẫn hay phán tôi như vậy sao?

- Ừm thì đúng là như vậy, nhưng hôm nay bất bình thường hơn hơn rất nhiều so với mọi ngày. - Dương lớn giọng, rồi lại dịu giọng. - Nói đi mà, bạn bè mà, có gì khó tôi giúp.

- Ông mà giúp được á?

- Thì dĩ nhiên là giúp, mà bà phải nói thì tôi mới biết đường giúp chứ?

- Ông có biết Phan Hoàng không, bên lớp 12A5 ấy?

- Ý bà là cái tay Hoàng hotboy 12A5 á?

- Hotboy? - Tôi ngạc nhiên kêu lên.

- Ừm thì nói chung là hot, bà không biết thật hả? Tôi tưởng đứa con gái nào cũng phải biết chứ nhỉ? À tôi quên bà thuộc dạng con gái đặc biệt nên không biết cũng phải?  Tính cưa hắn ta hả?

- Ông hứa là phải giúp tôi đó nha - Tôi nói.

Dương mỉm cười gật đầu.

“Tối hôm đó, có một người ngủ rất ngon, ngon hơn hẳn hai hôm trước và thậm chí còn mơ tới cả chàng hoàng tử lọ lem của mình nữa cơ. Nhưng cũng vào lúc đó, có một người khác chẳng ngủ được, cậu ý cứ suy nghĩ vẩn vơ vậy thôi”.

***
Dương bắt đầu bày ra những cách để tôi có thể gặp Hoàng, ví dụ như giờ nào thì cậu ấy đi thư viện, giờ nào thì cậu ấy sẽ ra về, hay giờ nào thì cậu ấy sẽ đi tập thể dục trong công viên vào những buổi chiểu. Phải nói là Dương rất giỏi trong những khoản như thế này, thật không hổ danh là bạn tốt của nhau.

Rồi dần dà mối quan hệ giữa tôi và Hoàng ngày càng trở nên thân thiết hơn, tôi không còn ra về cùng với Dương như mọi khi nữa, Dương luôn về trước tôi hoặc về sau tôi, cậu ấy không gặp tôi nhiều nữa, cậu ấy dành thời gian cho tôi với Hoàng.

Cũng trong thời gian đó, tôi cũng thay đổi đôi chút về bản thân mình và tôi nghĩ rằng Hoàng sẽ thích điều đó. Tôi nghĩ rằng đâu phải những câu chuyện như này sẽ chỉ diễn ra trong những câu chuyện cổ tích, vì tôi thấy rằng câu chuyện của tôi cũng mang hơi hướng cổ tích mà, cậu chuyện về chàng hoàng tử đẹp trai và cô nàng lọ lem. Đôi lúc tôi cũng ngẫm nghĩ rằng không biết Hoàng có thực sự thích tôi không nhưng nhìn vào cách nói chuyện, và sự quan tâm mà cậu ấy dành cho tôi, thì vào một ngày nào đó, gần thôi.tôi sẽ tỏ tình với cậu í, tôi muốn cậu ấy biết được trong lòng tôi đang nghĩ gì và những tình cảm tôi giành cho cậu ý.

Và tôi muốn giành cho Hoàng sự bất ngờ. Tôi lại gặp Dương vì chỉ có cậu ý mới giúp được tôi.

- Bà định tỏ tình với hắn á? - Dương la lên.

- Ông nói bé thôi, bí mật.

- Tôi tưởng người tỏ tình phải là hắn ta chứ?

- Thì tôi là người đặc biệt, bất bình thường mà. Lọ Lem cũng tự mình đến dạ tiệc chứ, có phải ai rước đâu.

- Nhưng…tôi đâu có tỏ tình được hộ bà đâu mà giúp.

- Thì như những lần trước thôi, tạo điều kiện thôi mà.

- Ừ  thì…

-  Lại “thì”, giúp người thì giúp cho chót đi, bạn tốt mà.

Dương lắc đầu ngán ngẩm nhưng dĩ nhiên là cậu ấy sẽ giúp tôi rồi.

“Đêm hôm đó, cậu ấy, chàng trai đó lại không ngủ được, cậu ấy cứ trằn trọc suy nghĩ mãi, sự thực là họ rất đẹp đôi mà giống như hoàng tử và Lọ Lem vậy. Cậu ước chi có thể chút được nỗi lòng của mình nhỉ, để cho nó vơi đi, để cho nó quên đi”.

***

Tôi hẹn Hoàng ở chỗ đó, nơi tôi với cậu ấy vẫn hay thường tới đó vào những buổi chiều, để tôi có thể nói hết nỗi lòng mình với cậu ấy, và tôi mong rằng cậu ấy sẽ hiểu được. Tôi đứng chờ cậu ấy ở đó. Và tôi đã gặp cậu ấy, tôi cũng đã nói hết nỗi lòng mình với cậu ấy, nhưng…

Các bạn nghĩ rằng câu chuyện của tôi sẽ dừng lại ở đây, và khi đó buổi chiều đó sẽ là lần hẹn hò đầu tiên, lần hẹn hò khác biệt, đặc biệt nhất trong tất cả những lần gặp mặt trước đó của chúng tôi. Nhưng sự thực là, buổi chiều hôm đó, tôi không đi cùng Hoàng, cũng không có Dương, tôi đi lang thang trên con đường mà chúng tôi gặp mặt lần đầu tiên. Tôi dự tính sẽ đi về tới nhà, lên trên phòng và khóa trái cửa lại, úp mặt vào gối và khóc cho tới khi ướt đẫm cả gối thì thôi.

Tôi sẽ làm những điều đó nếu Dương không tới, vẫn chỉ có cậu ấy thôi, chỉ có cậu ấy ở bên tôi những lúc như thế này.

- Sao mà thẫn thờ vậy má? Chàng đâu rồi?

- Đi rồi?

- Lên xe đi.

Tôi trèo lên xe cậu ấy, cậu ấy đưa tôi ra Nắng tên tôi đặt cho một con đường ở gần nhà.

Chúng tôi nằm dài ở vạt cỏ bên đường.

- Sao bà lại đi một mình vậy? Hoàng tử đâu?

- Tôi có đến gặp Hoàng.

- Bà có nói hết với hắn không?

- Có, nhưng...
- Nhưng gì? Rồi sao nữa.

- Hoàng chỉ coi tôi là bạn thôi, vì Hoàng muốn quên đi một người nhưng cậu ấy không thể, vì cậu ý không muốn tôi là người thay thế.

- Ờ ra là vậy.

Tôi không nói gì chỉ lặng im.

- Bà đừng có khóc ở đây đó nha, có khóc thì về nhà hẵng khóc.

Tôi cũng không nói gì, cứ ngồi bên cạnh cậu ấy vậy thôi.

“Lại một buổi tối nữa, buổi tối cuối cùng của cậu chuyện này. Có một cô gái lại buồn, rồi cô ấy khóc nhiều lắm, kiểu như khóc để quên đi ấy mà, và chắc là cũng chỉ khóc nốt buổi tối ngày hôm đó thôi. Còn cái chàng trai luôn xuất hiện đúng lúc ý, chàng trai đó sẽ không suy nghĩ nhiều nữa đâu, chàng sẽ là người đến sau, nhưng luôn là người đúng lúc. Và chàng tin rằng một ngày nào đó, ai đó sẽ hiểu được thôi mà”.

***
Tôi không còn nói chuyện với Hoàng nữa, cũng chẳng gặp, có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy ái ngại mỗi khi nói chuyện với tôi, và tôi cũng không còn nghĩ đến cậu ấy nhiều như trước kia nữa. Tôi đã lớp 12, cũng đã lớn rồi còn gì, tôi còn nhiều việc phải làm, và cần phài níu giữ lại nhiều thứ không đáng để mất đi, như tình bạn, những tháng năm học trò mộng mơ. Tôi sẽ chỉ coi cậu ấy như một kỷ niệm đẹp, đẹp như những dòng chữ trong cuốn lưu bút của mình

Có lẽ tôi đã đủ can đảm để xếp cậu ấy lại trong một chiếc hộp nào đó, tôi sẽ khóa nó lại rồi quăng chìa khóa đi để mãi mãi tôi không bao giờ tìm thấy, tôi không thể vứt vỏ nên tôi đành giữ lại theo cách đó, như một kỷ niệm vậy thôi.

P/S: Tôi vẫn tin vào những câu chuyện cổ tích, bởi vì kết thúc của những yêu thương này không có nghĩa là ta đánh mất đi tất cả, mà đơn giản là để mở đầu cho chuỗi những ngày yêu thương khác mà thôi. Và tôi nghĩ mình vẫn còn thời gian để đón lấy những yêu thương đang ở rất gần.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment