Friday, September 5, 2014

Trái tim có nắng


Không có người nào thích sự cô đơn . . . 
Chỉ có người biết rằng sống với sự cô đơn sẽ tốt hơn cho mọi thứ .

sua chua may in gia re


 Thật kì lạ, không hiểu nhờ viên ô mai hay lời trách ngầm từ cậu bạn mà má nó ửng đỏ bất thường. Ngoài trời, đám mây đen sẫm hồi sáng lùi xa tự lúc nào nhường chỗ cho tia nắng đầu tiên trong ngày. Len qua kẽ lá bàng ngoài hiên lớp, qua khung cửa sổ, nắng thì thầm bí mật nhỏ cho cô bạn má hồng. Nụ cười của cô bạn má hồng toả nắng!
Quan ao cong nhan

6h sáng. Trời tối sầm. Thời tiết mùa hè thật thất thường. Nó vội vàng gặm nhấm nốt ổ bánh mì, chuẩn bị quần áo, đầu óc không ngừng rủa thầm rằng tại sao số nó lại khổ đến vậy. Trong khi người khác đang yên giấc với chiếc gối êm thì nó đã phải đấu tranh tinh thần cật lực để bắt đầu một ngày học. Vừa ra tới cửa, nó vội chào mẹ:
 sua may nuoc nong

 - Con mời mẹ ăn cơm. Rồi vội vàng lấy mũ, xách cặp đi.

Mẹ nó ngạc nhiên và nhìn nó cười lớn. Nó giật mình hoảng hồn nhìn lại mẹ:

 - Mẹ, con sao thế? Con sắp muộn mất!
Sửa máy lạnh

 - Con muốn ăn nữa sao? Vẫn đói hả?

Đến lúc đó nó mới đứ đừ rằng mình đã nhầm. Chào mẹ đi học lại mời mẹ ăn cơm. Đúng là đầu óc nó có vấn đề rồi. Đạp xe thật nhanh, con đường từ nhà tới trường của nó dài những năm cây số mà lại cách sông, qua đò. Giống như ngày xưa là " trèo đèo lội suối". Mải suy nghĩ linh tinh mà nó không để ý suốt từ nãy đến giờ Đoan đang gọi nó ở phía sau. Nó quay lại với dáng vẻ tự nhiên nhất:
Phu tung o to

 - 2! Nay ông đi sớm thế. Gặp tôi là may rồi đấy. Nay ông không có cơ hội đi muộn đâu.

Vốn dĩ đang mệt nhưng Đoan sau khi nghe nó nói thì mặt như muốn té xỉu đi, trợn tròn mắt lên:

 - Trời! Nay bị làm sao thế? Ăn gì chưa? Muộn lắm rồi đó. Mà nãy giờ nghĩ gì mà tôi gọi khản cả tiếng mà không nghe thấy gì vậy.
Bao ho lao dong

Nó thầm nhủ rằng cái tên khó ưa này, không biết gì lại còn trách móc nữa.

 Cứ thế mà nó và Đoan vừa đi vừa nói chuyện vừa đạp tức tốc cho kịp giờ học. Đoan là cậu bạn thân từ nhỏ của nó. Nhìn lại quãng thời gian đã qua thì nó chỉ thấy mỗi Đoan là người đã đi cùng nó sau suốt những năm tháng học trò. Nó học không giỏi cho lắm. Nhưng Đoan thì khác. Cậu ấy luôn là tấm gương tiêu biểu của lớp vì nhìn ngộ nghĩnh đáng yêu, rồi học giỏi đỉnh của đỉnh luôn, nhất là môn toán. Và cậu ấy là nhân vật duy nhất trong bài ca muôn thủa của bố nó sau mỗi cuối tuần bố lại nôi bài ca ra để giáo huấn nó. Nó nghe như đã thuộc lòng từng chữ rồi. Mười bảy năm trôi qua, Đoan đã dần trở lên thân với nó, và gần như cậu ta hiểu tất cả những gì nó nghĩ, nó thích, nó muốn, và ngược lại. Đó là điểm duy nhất nó ghét cậu ta. Giờ đây, với một cô bé mới lớn, Đoan trở thành người không thể thiếu trong danh sách những người quan trọng của cuộc đời nó. Nó nhận thức được điều đó và trân trọng tình cảm ấy.
Giay dan tuong

 Nó bắt đầu thấy ghét Đoan từ những ngày bước chân vào cấp ba. Kể từ hồi mẫu giáo đến năm lớp chín nó và Đoan vẫn chung một lớp. Nhưng khi lên đến lớp mười, nó, khi làm hồ sơ đăng khí trường thi, nó mới thấy lo. Nó thì học không tốt được như Đoan nên muốn vào trường cậu ấy chọn là một điều cực kì khăn với nó. Rồi cuối cùng nó cũng đã quyết định không theo số đông bạn bè thi “trường nhà” mà theo Đoan cùng mấy người bạn nữa thi trường huyện. Nó biết đó là quyết định hết sức khó khăn. Rồi nó chọn cách tập trung hết sức cho kì thi, Đoan thỉnh thoảng cũng ghé qua nhà nó động viên nó cố lên. 

Tháng sáu về, nó nghe phong phanh qua điện thoại Đoan báo nó đỗ rồi. Nghe giọng cậu ấy hân hoan cứ như nghĩ chắc chắn nó sẽ không đỗ rồi khi thấy nó đỗ ngạc nhiên lắm không bằng. Dù thế nó cũng thấy vui lắm, dù không cùng lớp như xưa nhưng cùng trường với Đoan, nó nghĩ với nó cũng đã đủ may mắn lắm rồi. 
 Trong rang gia

Nhưng vào trường rồi, học hành vất vả tối ngày, nó với Đoan cũng không mấy khi còn gặp nhau nữa, chỉ thỉnh thoảng cùng đi học, cùng nhau về rồi nói mấy chuyện linh tinh. Giờ Đoan đã là một thành viên xuất sắc, ai cũng biết đến trong ngôi trường lớn này. Nó thì chẳng là gì, nếu không muốn nói là vô hình. Nó cảm thấy nó và Đoan như ngày một xa, xa lắm rồi ý. Cảm giác đó rõ hơn khi nó tình cờ gặp cậu bạn đang cùng một đám bạn của mình đang cười nói vui đùa mà như không thấy nó. Nó vượt qua cảm giác ấy bằng cách vùi đầu vào học, tham gia vào mấy câu chuyện cùng đám bạn cùng lớp để quên đi.

Kì nghỉ hè vừa rồi, bố mẹ thưởng cho nó một chuyến đi lên Sapa để thưởng thức không khí đặc biệt nơi đây. Kết thúc chuyến đi nó nhặt về hai viên sỏi mà thao nó là "đẹp dã man". Quyết định dành tặng cho hai người bạn mà nó thân yêu nhất. Thứ nhất là Trang, cô bạn vui vẻ đáng yêu ngồi cạnh nó. Nhận được viên sỏi, Trang thét lên sung sướng :"Mày ơi , tao yêu mày lắm!". để thỏa nỗi vui sướng của Trang, nó phải chịu nốt cắn vào tay đau muốn chết. Nay đi học về nó lại gặp Đoan, nó quyết định tặng cậu ấy:

-Này, nay ông gặp tôi là quá may mắn đó nha. Tôi có cái nay cho ông nè.

-Gì đây?

-Quà đấy!

-Quà chuyến đi vừa rồi à? Gì vậy? một hòn sỏi ah? Xấu xí.

- Uhm. Không thích thì trả tôi.

- Không, bà cho tôi rồi là của tôi, sao lại đòi lại. Mà tôi vất nó đi có được không?

Nó không trả lời Đoan. Đúng là viên sỏi đó rất xấu xí nhưng đó là món quà nó tặng cơ mà, Đoan thật sự không thích nó, không thích món quà của nó ư? Khi về gần tới nhà, nó gọi với theo Đan:" Tôi cho ông rồi đấy, ông muốn làm gì cũng được, vứt đi cũng được, tùy ông xử lý. Tôi về đây".
 May ao khoac cho tan binh

Nó tự thấy mình thật ngốc nghếch, ngu xuẩn. Sau vụ đấy, ngày hôm nay nó thấy giận Đoan ghê gớm. Tại sao nó lại nghĩ nhiều về Đoan như vậy. Tại sao Đoan lại thay đổi nhiều như vậy. Thời gian này nó quyết định không gặp Đoan nữa. Buổi sáng nó cố gắng dậy thật sớm để đi học sớm nhất. Và tan học cũng thế, cố gắng nán lại lớp để đám bạn về hết. Nó cứ đi đi về về như thế. Tình trạng ấy đã diễn ra trong một tháng nay. Nó gần như thu mình lại với thế giới bên ngoài. Chỉ có mấy người bạn thân của nó mới phát hiện ra và có thắc mắc là :" Dạo này mày làm sao vậy? Lạ lắm". Nó chỉ cười xòa cho qua.

Sáng, trời mưa lúc sáu giờ kém, xám xịt,sấm chớp rẽ ngang dọc trên bầu trời. Nó sợ cảnh phải đi giữa đường không bóng người, trên trời thì sấm chớp biểu tình. Ngày trước cũng biết nỗi sợ của nó nên cứ khi nào trời mưa thì Đoan đèo nó chứ không để nó tự đi như bây giờ. Rồi vừa đi vừa nói chuyện làm nó quên đi nỗi sợ. Hít căng khí trời, tự nhủ phải can đảm lên, khí lạnh, mưa tát vào mặt, cuốn luôn những giọt nước mắt. Thật sự lâu rồi nó không khóc, giờ đây nước mắt và nước mưa nó cảm thấy mặn chát. Gió thổi mạnh, mưa lớn, nó ghì thật mạnh để đạp xe. Chợt có tiếng nói phía sau làm nó giật mình, run bắn người.

- Này, đừng khóc nữa, khóc xấu xí thế không biết.

Lạ, nó quay mặt lại. Là Đoan, sao Đoan biết được nó đang khóc nhỉ? Sao Đoan lại đi học vào giờ này nhỉ. Nó cứ mải suy nghĩ đến khi có tiếng gọi thì mới ngẩng mặt lên nhìn, thấy Đoan đang đi song song với nó.

- Tại sao cứ tránh mặt tôi vậy? Tại sao cứ khóc vậy? Ngốc quá, khóc thì trời vẫn mưa thôi, sấm sét vẫn nổ bùm bùm thôi.

-Kệ tôi!

-Này bà giận tôi đấy ah?

-Giận? Tôi làm sao dám giận ông!

- Yến này. Tôi có cái này hay lắm. Đảm bảo giúp bà vượt qua hết mọi nỗi sợ , nỗi buồn luôn. Nè, tôi cho bà mượn.

Đoan nhanh tay bỏ vật gì đó vào túi áo mưa của nó. Nó đang ngơ ngác vì chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Đoan đột nhiên phóng nên trước rồi nói với lại:

- Khi nào cảm thấy ổn rồi thì trả tôi nha. Nó rất quan trọng với tôi đó. Cấm bà làm mất hoặc không trả lại. Hi. bye. Đi trước nha, nhanh kẻo muộn.

bao tri may lanh
Mệt mỏi, đạp xe tới trường đúng giờ là hạnh phúc nhất trong ngày hôm nay. Vừa leo lên tới tầng ba nó chợi nhớ đến vật Đoan đưa. Nó vội mở túi ra. Nhắm mắt, trời, vật gì mà mát thế. Mở mắt. Ngừng suy nghĩ một giây. Sững sờ. Đó là cảm giác của nó khi nhìn thấy hòn sỏi. Đây chẳng phải hòn sỏi nó tặng Đoan mà Đoan muốn vất đi sao? Nghĩa là gì đây. Lớp trưởng không biết từ đâu nhảy vào chỗ nó. Trên tay là bịch ô mai nhỏ, đưa cho nó với lời nhắn nhủ:

- Ăn hết, đọc hết đi cô nương.

 Nó mở túi ô mai ra, một mẩu giấy nhỏ.

"Hi! Hòa bình nhé. Tôi không chấp nhận được cảnh suốt ngày theo sau Yến đi học từ rất rất sớm rồi lại lề mề về cuối nữa đâu. Người đâu mà dễ ghét thế không biết, không bao giờ chịu quay đầu lại nhìn xem có một anh chàng đẹp trai (tôi đó) theo sau khổ thế. Nhớ là chỉ tôi mới được theo bà thôi đấy. Tôi không cho phép ai như thế đâu, giúp tôi nha. Hiểu không, ngốc à."
Thật kì lạ, không hiểu nhờ viên ô mai hay lời trách ngầm từ cậu bạn mà má nó ửng đỏ bất thường. Ngoài trời, đám mây đen sẫm hồi sáng lùi xa tự lúc nào nhường chỗ cho tia nắng đầu tiên trong ngày. Len qua kẽ lá bàng ngoài hiên lớp, qua khung cửa sổ, nắng thì thầm bí mật nhỏ cho cô bạn má hồng. Nụ cười của cô bạn má hồng toả nắng!

No comments:

Post a Comment