Friday, September 5, 2014

Ra đi để trở về!

"Trước khi cái gì đó trở thành một thói quen thì ta nên dừng lại 
Vì sẽ rất khó chấp nhận nếu một ngày thói quen phải chấm dứt ."

sua chua may in gia re


Nàng ra sức đi. Đi để rải nỗi hoang mang, sợ hãi quen thuộc lại những miền đất lạ. Đi để nhặt nhạnh lại những đam mê đã rơi rớt từ thuở nào. Ra đi để trở về!

***
Quan ao cong nhan

Thế là mùa yêu thêm một lần chia tay
Em một lần nhìn sâu vào mắt anh
Và thấy mình đã khác
Thôi đừng khóc, này trái tim ngơ ngác
Tình yêu kia có hiện hữu bao giờ?
 sua may nuoc nong

"Em có đôi mắt rất Trung Hoa" - ấy là câu nhận xét của gã trai khi nàng gửi cho hắn tấm hình đầu tiên. Mắt nàng nhỏ, lại hơi xếch, khi cười chả còn thấy Tổ quốc đâu.
Sửa máy lạnh
Mỗi khi ảnh ọt là nàng cứ phải cố rướn hết cỡ 2 hàng lông mày lên để tròng mắt to ra cho nó có tí long lanh. Còn hắn, mắt to, tròn, thi thoảng có vài tia ác (ấy là sau này, khi xâu chuỗi lại mọi thứ, nàng mới thấy).
 Phu tung o to

Nàng bập vào hắn. Đắm đuối cái miệng cười của hắn. Nàng có thói quen hay nhìn vào miệng hắn thay vì đôi mắt. Nàng quên phéng mất rằng, cái miệng thì biết nói dối, còn đôi mắt thì không. Nàng cười khanh khách khi ở cạnh hắn, tung hứng với hắn đủ loại chiêu trò.
Bao ho lao dong
Nàng thương hắn như thương một phần cơ thể. Nàng ra sức vỗ về nỗi đau của hắn mà quên mất rằng hắn chính là nỗi đau của nàng. Nàng quên mất rằng với một kẻ đã gian dối một lần thì đừng mong sẽ không có lần thứ hai; với một kẻ đã từng phản bội lại người con gái khác thì cũng đừng mong mình là ngoại lệ...
Giay dan tuong

Bạn nàng mắng: "Mày yêu ngu bỏ xừ". Nàng há hốc mồm - cái sự yêu mà cũng có cả khôn với ngu nữa cơ? Thế là nàng lại mất một cơ số đêm thao thức về cái sự ngu của mình. Ngẫm hoài cũng không ra. Nếu tình yêu là một cái cây, thì có chăng, hạt của nàng gieo nhầm vào khe đá.
 Trong rang gia

Nó lớn lên cọc còi, chẳng thể đơm hoa kết trái - cũng như bầy cá bảy màu vào tay nàng cuối cùng chỉ còn lại cái màu nhạt thếch. Có lẽ, tình yêu không phải là thứ dành cho nàng. Rơi vào nó, nàng mụ mị u mê, quên đi đủ thứ cần phải nhớ. Nàng dốc sạch vốn liếng đi buôn tình. Tình tan, nàng vỡ nợ. Mà cái cục nợ to nhất, nặng nhất chính là lòng tin - tin mình, tin người.
 May ao khoac cho tan binh

Nàng ra sức đi. Đi để rải nỗi hoang mang, sợ hãi quen thuộc lại những miền đất lạ. Đi để nhặt nhạnh lại những đam mê đã rơi rớt từ thuở nào. Ra đi để trở về!

bao tri may lanh

Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment