Friday, September 5, 2014

Ngoài kia những cơn gió vẫn thổi, thổi mãi

Khi không còn là của nhau, người ta
Lạnh lùng đến đáng sợ…

  lap rap may tinh gia re


Cậu sẽ mãi mãi là mùa đông của tôi. Ước chi tôi là người vận hành thời gian nhỉ, lúc đó tôi sẽ dùng quyền năng của mình làm cho thời gian ngừng trôi mãi mãi để tôi có thể ở bên cậu ấy, mùa đông ấm áp dịu ngọt. Rồi thời gian sẽ trôi đi, mùa đông không còn nữa, những tia nắng ấm áp sẽ quay trở lại để sưởi ấm. Ngoài kia những cơn gió vẫn thổi, thổi mãi.

***
Bao ho lao dong lien quan

Cho những ai thích mùa đông và những bông tuyết lấp lánh.

Tớ luôn luôn tự hỏi mình rằng: Mùa đông có gì thú vị mà cậu lại mê nó đến thế? Và tớ chưa bao giờ tìm được câu trả lời thích đáng cả. Những lúc đó, cậu chỉ cười và nói rằng: Tớ yêu cái lạnh buốt giá của mùa đông và mơ về những bông tuyết lấp lánh.
sua tu lanh

Phải chăng chính điều đó cũng tạo nên tính cách lạnh như băng của cậu. Còn tớ thì hoàn toàn trái ngược lại, tớ chưa bao giờ thích mùa đông cả dù chỉ là một chút xíu nhỏ nhoi! Nhưng rồi cho tới một ngày nào đó, tớ phải thầm cảm ơn nó, thầm cảm ơn cái mùa Đông lạnh buốt đó, chính nó đã mang cậu đến với trái tim tớ...
sua may nuoc nong

Và rồi tớ lại phải ngồi ngẩn ngơ tự hỏi mình rằng: Liệu cậu có hiểu được những gì tớ đang nghĩ không nhỉ? Liệu cậu có hiểu được không ?

Cậu vẫn mãi lạnh lùng như cái ngày đầu tiên tớ gặp, nói chuyện với cậu, rồi quen cậu. Đó thực sự là một ngày mùa đông lạnh buốt nhất mà tớ đã từng trải qua.
phutungoto
Lúc đó tớ ngồi co ro ở trên ghế đá nơi sân trường vắng vẻ và suy nghĩ những điều vẩn vơ về cuộc sống. Và rồi cậu đi nhanh qua tớ, đó hẳn là ấn tượng đầu tiên của tớ về một cô gái...là cậu. Và rồi, ấn tượng không chỉ dừng lại ở đó, tớ chẳng mấy ngạc nhiên khi cô giáo chủ nhiệm thông báo có học sinh mới chuyển đến lớp...nhưng rồi khi cậu bước vào lớp và đi về phía tớ ,lẳng lặng ngồi xuống cạnh tớ. Lúc đó, có cái gì đó xẹt qua đầu tớ...à không xẹt qua tim tớ, một điều gì đó mà tớ không bao giờ nặn nó thành một đồ vật hoàn hảo.

Cậu là một cô gái có tính cách lạnh lùng, bí ẩn và khó tả lắm. Tớ thực sự muốn khám phá sự bí ẩn đó như những nhà phê bình nghệ thuật luôn kiếm tìm câu trả lời từ nụ cười huyền bí của nàng Monalisa...Và rồi tớ cũng chẳng biết khi nào chúng ta trở thành bạn thân nữa, tớ nghĩ đó có thể là do mùa đông dịu dàng, ấm áp và những bông tuyết trắng lấp lánh chăng?
 Bao ho lao dong

Tớ không biết đã có lúc nào cậu nghĩ tới chuyện thích tớ chưa nhỉ. Tớ thích cậu và chẳng bao giờ dám nói ra điều đó...Có lẽ tớ chưa thực sự can đảm, tâm trạng tớ ngổn ngang giữa những suy nghĩ vụn vặt, vẩn vơ và ngốc nghếch. Có lẽ tớ chưa xác định được tình cảm của mình chăng? Đã có lúc tớ cảm thấy chơi vơi lắm, chơi vơi giữa những suy nghĩ về cậu...Mùa đông của cậu quá ư lạnh lùng với tớ, tớ không bao giờ có thể chạm tớ, không bao giờ...Và để rồi một ngày, tớ tự nhủ với chính bản thân mình rằng: Sẽ đóng hộp tất cả những cảm xúc đó và cho vào một cái hốc tủ bí mật nào đó khoá nó lại, rồi quăng chìa khoá đi để mãi mãi không bao giờ tìm thấy.

***
Tớ rủ cậu đi coi phim. Bộ phim "Sóc siêu quậy" phần 3 đó, cậu bảo rằng cậu thích bộ phim đó mà. Tớ nghĩ mình cần xác định lại một vài thứ, cũng như xác định lại tình cảm của chính mình vậy! Tớ sẽ tự mình mở chiếc hộp đó, chiếc hộp mà tớ đã đóng lại từ bấy lâu nay. Ngồi bên cạnh cậu cùng xem phim mà tớ cứ nghĩ đi đâu đâu í...xa vời lắm. Cậu vẫn coi phim một cách chăm chú.
Giay dan tuong

Bộ phim cũng mau chóng kết thúc. Tớ rủ cậu đi dạo phố. Cậu đồng ý, hôm đó trời lạnh buốt, những cơn gió bấc cứ thổi, thổi mãi một cách vô tình lạnh buốt...

- Hôm nay trời lạnh nhỉ? - Tớ hỏi vu vơ.

- Ừm...Lạnh thật... - Cậu trả lời cũng rất vu vơ.

Tớ và cậu vẫn bước đi bên nhau một cách chầm chậm. Chẳng ai nói với ai câu gì cả. Ước gì tớ có thể hiểu được cậu đang nghĩ nhỉ?

- Cậu nghĩ ngày mai sẽ có nắng không? - Tớ lại hỏi.

- Tớ không biết, nhưng tớ thích thế này hơn.

- Có nắng thĩ sẽ ấm áp hơn chứ. Cậu không thích à?
 Rang su cao cap

- Có! Nhưng lấy đâu ra nắng bây giờ? Cậu không nghe lạnh buốt à?

- Biết đâu....Tôi ngập ngừng...tớ có thể lấy nắng ấm cho cậu! - Lòng tôi nhen nhúm lên một đốm lửa nhỏ xíu.

Cậu ấy khẽ mỉm cười và không nói gì. Chúng tôi vẫn bước đi, chầm chậm bên nhau. Hôm đó tớ về nhà nằm xuống. Tớ nghĩ mãi, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng nghĩ ra điều gì cả. Rồi tớ ngủ thiếp đi với những đống suy nghĩ vẩn vơ đó. Biết đâu trong những giấc mơ sẽ có ai đó giải đáp giùm thì sao?

***
Một mùa đông nữa cũng sắp qua, những cơn mưa phùn phảng phất mách cho tớ biết điều đó. Tớ nghĩ cậu chưa chuẩn bị gì cho sự đổi thay này đâu nhỉ? Sáng ra tớ đến lớp vẫn còn lạnh lắm đi xe đạp mà tớ lạnh cóng hết cả hai tay. Hôm nay cậu không đến lớp, chắc cậu ốm rồi...Cậu nói rằng: cậu căm ghét kiểu thời lưng chừng mà...

Nhưng hôm sau, sau nữa... rồi mãi mãi ...Tớ chỉ nghĩ giản đơn rằng cậu chưa sẵn sàng để nói lời tạm biệt mùa đông, nhưng đến khi cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp và thông báo rằng cậu sẽ nghỉ học để đi đến một chân trời mới, một nơi xa...xa xăm lắm và nước Nga sẽ là sự lựa chọn của cậu. Có lần cậu bảo tớ rằng :"Cậu yêu nước Nga lắm lắm, mùa Đông với những cách đồng tuyết trắng xoá...Lúc đó tớ chỉ biết cười và đáp rằng :" Hà Nội không có tuyết đâu nhưng nước Nga của cậu thì có nhiều, nhiều lắm, cậu chạy đến đó mau đi...

Cậu cười một nụ cười hiếm hoi, nụ cười là tất cả, nụ cười mãi mãi, nụ cười của một mùa đông cuối cùng...Tớ nhắn tin vào số cậu nhưng cậu chẳng bao giờ nhắn lại...

***
bao tri may lanh
Rồi tớ lặng lẽ, bước ra khỏi cuộc sống, bước ra khỏi mùa Đông của cậu. Sẽ là chênh vênh lắm, cái cảm giác đó cứ đeo bám tớ mãi. Tớ nghĩ mình cần phải đứt nó ra, nhưng chưa phải bây giờ. Tớ vẫn đều đặn nhắn tin vào số của cậu với một hy vọng mong manh lắm...Cậu vẫn mãi lạnh lùng và bí ẩn như mùa Đông vậy. Tớ ước chi nàng tiên Mùa Xuân hãy mau đến đây để phá tan đi sự lạnh lùng đó...

Tớ vẫn thấy mơ hồ lắm lắm, cảm giác hụt hẫng cứ đeo bám tớ suốt mấy ngày hôm sau. Cậu vẫn không tới lớp , tớ biết nhưng thi thoảng vẫn ngoái nhìn lại cái ghế trống trơn của cậu như kiếm tìm một chút hy vọng mong manh trong những cách đồng tuyết mênh mang bí ẩn đó. Tớ không thể tưởng tượng nổi cái viễn cảnh phải xa cậu mãi mãi, nhưng đó là sự thật và tớ phải đối mặt với nó ..."Liệu cậu có bao giờ nghĩ đến những mùa đông bên tớ không nhỉ? Dù chỉ là một chút xíu nhỏ nhoi?".

Câu hỏi đó vẫn hiện hữu lên trong tâm trí của tớ, không phải tớ kiếm tìm một câu trả lời...Tớ mong rằng ở một nơi nào đó, cậu sẽ mãi được bình an bên những mùa Đông và những bông tuyết.... trắng lấp lánh...!

***
Trời đã về khuya, những cơn gió vẫn thổi...thổi mãi.

Phố xá vắng tanh, im lìm trong cái không gian trống trải mênh mang đó!


Tuy nhiên tại một căn phòng nhỏ vẫn sáng đèn và trong căn phòng đó, một cô gái đang cặm cụi viết...viết một cách say sưa...Nhưng sẽ chẳng ai có thể hiểu được cô gái đang viết gì ngoài những cơn gió đang thổi...Những dòng chữ hiên lên trang giấy trắng một cách ngay ngắn:

"Tôi hiểu chứ! Tôi hiểu tất cả những gì cậu nói, nghĩ và làm....Cậu ấy là mùa đông, là những bông tuyết lấp lánh của tôi. Cậu ấy khiến tôi nghĩ về những cơn gió mong manh và vô tận. Mùa đông quá ư lạnh lùng, những cơn gió không đủ để phá tan đi cảm xúc đã đóng băng của tôi. Tôi không đủ can đảm để nói lên điều đó. Cái tôi cần đó là niềm tin, sự hi vọng nhưng tôi không thể đưa bàn tay bé nhỏ của mình ra và nắm bắt lấy nó. Ôi sao mà nó xa vời thế...!”
 May non gia re

Những cơn gió ngoài kia vẫn gào, rít, thét lên làm cho những chiếc lá cuốn đi theo vòng xoáy vô tận của nó, nhưng nó sẽ mãi mãi không bao giờ có thể thổi bay đi những kí ức, những hoài niệm của chúng tôi về những ngày đông ấm áp nhất...

Cậu sẽ mãi mãi là mùa đông của tôi. Ước chi tôi là người vận hành thời gian nhỉ, lúc đó tôi sẽ dùng quyền năng của mình làm cho thời gian ngừng trôi mãi mãi để tôi có thể ở bên cậu ấy, mùa đông ấm áp dịu ngọt...Tôi muốn bước đi, bước đi trong màn đêm thâm u, huyền bí và lạnh lẽo đó, sẽ là trống trải, sẽ là chới với...sẽ là chênh vênh lắm. Ôi, sao mà nó cứ đeo bám mãi, đeo bám hoài không thể nào dứt ra.

Bất chợt, tôi ngước nhìn về phía cuối con đường, một khoảng không gian vô tận hiện ra trước mắt mịt mù và tăm tối...Sống mũi tôi cay xè, những giọt nước mắt lăn xuống ấm áp và mặn chát...Tôi chắp tay lên rồi cầu nguyện, ước chi những cơn gió có thể hiểu và gửi đi những ý nguyện của tôi tới cậu ấy, mong cậu ấy sẽ hiểu được...

Ngoài kia những cơn gió vẫn thổi, thổi mãi...

Rồi thời gian sẽ trôi đi, mùa đông không còn nữa, những tia nắng ấm áp sẽ quay trở lại để sưởi ấm...

Tạm biệt cậu – mùa đông của tớ.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment