Friday, September 5, 2014

Hình như tình yêu cũng giống như một phép nhiệm màu...

Ngày hôm nay được chọn là…
NGÀY TỎ TÌNH AN TOÀN NHẤT THẾ GIỚI!!!
Vì…Nếu thành công là trời cho
Còn nếu thất bại thì chỉ là trò chơi..!!
  lap rap may tinh gia re

 Anh nhẹ nhàng ôm vai cô, siết chặt bờ vai đưa cô qua dòng xe cộ đông đúc, cô thấy tim mình dường như tan chảy, bỗng dưng quay lại nhìn anh ngơ ngác: Sao giống áp tải tù nhân quá vậy? Hình như trên trời vẫn có một ánh sáng trong veo của một vì sao nào đó hắt xuống rất sáng, rất sáng trong cơn mưa phùn.

***
Bao ho lao dong lien quan
Lan bước ra ngoài trời, mưa bay lất phất. Mùa xuân đẹp và thơ hơn với những hạt mưa kim cương đậu trên vai áo, và lắc rắc trên mái tóc người qua đường. Ngõ vắng, lách tách tiếng rao của những hàng bánh mỳ ế. Phố lên đèn, Lan liếc mắt nhìn mấy đoá hoa hồng đỏ đọng li ti mấy giọt nước mưa, miệng mỉm cười vu vơ nghĩ về ngày hôm nay.
sua tu lanh
Ngày lễ tình nhân với những thanh socola ngọt ngào, ngày của những vòng tay và cái ôm xiết chặt đong đầy hơi ấm trong cái giá lạnh còn xót lại trong khoảnh khắc tàn luỵ của mùa đông. Trong tâm trí cô giờ này chỉ còn lởn vởn giai điệu của bài My Valentine.
sua may nuoc nong

Tuyến xe bus lúc 6h tối đông hơn mọi khi, không khí chẳng ảm đạm như màu trời ngoài kia mà ấm áp hẳn lên bởi sự bịn rịn. Đôi lúc lại vang lên một vài lời trầm trồ hay tiếng cười vui của những đôi bàn tay đang đan vào nhau khi nghe một vài lời nhắn gửi thú vị nào đó trên kênh VOV giao thông. Lan  thấy chạnh lòng. Cô thấy ganh tỵ với họ Tắc đường, thở dài ngao ngán và một chút thất vọng của những ai đó tay cầm một bó hồng và liên tục nhìn vào đồng hồ. Lan va phải một anh chàng khá đẹp trai đang cầm một bó hoa hình trái tim được gói một cách khá tinh tế và bắt mắt Lan cứ dán mắt vào mấy bó hoa mà: ước gì nó là của cô nhỉ cho đến khi anh chàng ấy gãi đầu gãi tai nói câu xin lỗi lần thứ hai . Cô nhoẻn miệng cười gương: Không sao.
 phutungoto

Xe đi đến được nửa chặng đường, ngày hôm nay xe đi nhanh thế, mới thế mà đã lướt qua hàng trăm số nhà rồi, sao vậy nhỉ? Lan thấy mình như bị đơ, không biết mắt đang đờ đẫn nhìn vào cái gì nữa…Những kí ức cứ trượt qua trượt lại trước mặt, hình ảnh của ai đó bao trùm trong suy nghĩ của cô. Xe dập dếnh làm những kí ức ấy đứt nối, lên xuống theo một nhip điệu hết sức đặc biệt mà không một điệu nhảy cổ điển nào có thể làm được…
 Bao ho lao dong

Những hình ảnh dần dần xuất hiện, từ nụ cười của anh đã hút hồn Lan ngay trong lần đầu gặp mặt ở ngày hội quản trị kinh doanh trong sân kí túc xá của trường, đến cái nắm tay, và nụ hôn ngọt ngào đầu tiên mà nó cảm nhận được. Anh đẹp trai, năng động, giỏi giang lại có tài ăn nói, là mẫu người mà bao cô gái mơ ước. Cái ý nghĩ anh sẽ là người yêu nó chưa bao giờ từng xuất hiện trong tâm thức. Lan thấy mình chỉ đơn giản là một cô gái bình dị và nghèo, chẳng có gì đặc biệt ngoài sự nhạy cảm và một đôi tai biêt lắng nghe, để trở thành một nơi đáng tin cậy cho người khác trút bầu tâm sự.
Giay dan tuong

Lãng đãng chiều thu Hà Nội, trong cái lạnh, học về sự lạm phát của con tim. Dòng status  vu vơ của Lan trên yahoo trong một chiều thu mưa lạnh. Cô nàng hội viên của hội những người đang online nhưng thích để invi cho nó bí ẩn hiếm khi sáng đèn, mà chỉ là hôm đó cô thích viết một status  vu vơ nào đó…

Một tiếng buzz lớn réo lên từ màn hình, là anh chàng Tuấn: “Tỷ lệ lạm phát của con tim em là bao nhiêu phần trăm?”

Hoàng: “Đang nhớ ai hả em?”

Kiên: “Cho anh làm một phần trăm trong đó”.

Trong hàng chục người buzz đó chỉ có anh có một câu trả lời ấn tượng nhất: Sự lạm phát của con tim có phải là số lần tăng lên về nhịp đập của người đó không? C đang yêu hả?"

Một icon ngượng ngùng xuât hiện trên màn hình: Không.

Một biểu tuợng vui vẻ: Cho tớ cơ hội được không?

Lan không biết nhưng chính những ấn tượng như thế đã khiến cô thêm cảm mến người đó. Thực ra Lan biết mình là ai. Cô biết anh sẽ chẳng thuộc về cô như chính cô hiểu được, mình sẽ phải khổ vì yêu anh.

- Tớ là cô bé Lọ Lem chưa bao giờ tin vào câu chuyện cổ tích.

Sign out.

Offline message - Hoàng tử sẽ biến câu chuyện thành sự thật .
Rang su cao cap

Quá khứ ám ảnh cô quá nhiều, cái thời đi học mà bị bạn bè xa lánh ấy  cả một tuổi thơ không mấy hạnh phúc làm cô luôn khát khao một hơi ấm của tình thương, cô sợ sự xua đuổi, và ít nói lên nỗi lòng mình. Cô cô đơn trong chính ốc đảo của mình, bố mẹ thương yêu cô hết mực nhưng dường như cô không nhận ra điều đó, có những lúc chẳng thấy nhớ nhà, có những lúc cô thấy trái tim mình như một hòn đá chỉ biết sống cho riêng mình chẳng quan tâm đến cảm xúc của người khác. Cuộc sống thành thị cuốn cô đi trong một guồng quay vồn vã. Có những lúc cô dường như mất phương hướng. .Cho đến cái ngày cô và anh bắt đầu chơi một trò chơi vì cả hai người đều còn độc thân:  Hợp đồng tình yêu.

Điều khoản cuối cùng đó là: Hợp đồng sẽ kết thúc khi một trong nguời đã có người yêu thật. Sự bận rộn, tận tụy chăm chỉ trong công việc và học tập của anh khiến cô nhìn lại chính mình và thấy mìh quá ư kém cỏi, cô muốn thay đổi, muốn cố gắng chỉn chu học tập và làm một cái gì đó ý nghĩa hơn. Anh cũng không còn nhiều thời gian lãng mạn và quan tâm đến cô như hồi mới yêu .Ừ nhỉ chỉ là một trò chơi, anh có thể yêu một ai đó và rời xa cô bất kì một lúc nào. Cô đã mất hàng giờ nghi hoặc để chỉ tim ra một câu trả lời cho một câu hỏi hết sức vớ vẩn: Đến bao giờ anh sẽ rời xa cô?

-    Anh ghét nhất là ai không biết nghĩ về gia đình!

Câu nói của anh làm cô suy nghĩ rất nhiều, và trước cách ứng xử của anh, cô đã nhận ra điểm tựa tinh thần vững chắc nhất trong cuộc sống phải là gia đình chứ không phải là dựa vào một ai đó sẽ cho mình những cảm xúc lãng mạn yêu đương nhất thời. Cô không hề kiểm soát thời gian của anh hay một cái gì đó làm sở hữu cho riêng mình như cách một số cô gái khác vẫn thường hay làm. Vì cô biết, anh có thể ra đi bất cứ lúc nào.
bao tri may lanh

Gần đến nơi rồi. giọng nói báo điểm dừng xe bus vang lên thật chậm và nhẹ làm lãng đãng những suy nghĩ trong cô. Một ngày kỉ niệm trước, anh không tặng quà cho cô chỉ gửi qua tin nhắn. Những dòng tin ít ỏi ấy được lưu trữ đến bây giờ, dẫu cho bộ nhớ bao lần đầy vì những tin nhắn khác. Cô đã phát khóc vì chờ anh mãi đến 20h mà không có tin nhắn rủ đi chơi. Cô ngồi lặng bên bó hoa 20 bông hồng của gã hàng xóm tặng, nước mắt tự dưng cứ chảy dài hai gò má, làm gã tưởng: Cô xúc động chết đi được vì tình cảm của hắn và cười thầm. Hoá ra anh còn bận làm cái chương trình cho câu lạc bộ của trường . Cái hôm nói chuyện với anh, anh chỉ cười trừ: Chả liên quan.

Cô đã thay đổi và tiến bộ hơn xưa. Cô biết yêu thương và trân trọng gia đình, học hành chăm chỉ và năng động hơn. Mỗi lần nhìn thấy cha mẹ vui  vì mình đã biết nghĩ, đã trưởng thành hơn, thấy được sự thay đổi nhanh chóng của mình, đó là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mà cô có được  cô lại mỉm cười và nghĩ về anh. Cô không nói rằng, cô yêu anh đến mức nào vì  cô biết, chẳng đề làm gì nếu cô chẳng làm được gì cho anh cả. Cô chỉ đột ngột xuất hiện như một sinh vật lạ nào đó nếu một ngày cô thấy anh bất ổn và gặp chuyện rắc rối, cô sẵn sàng ở bên anh lúc anh bấn loạn chỉ để an ủi, chỉ để anh biết,cô sẽ chẳng bao giờ rời xa anh trong những lúc anh cô đơn và bất lực nhất. Có một lần anh mất điện thoại, cô  lặng lẽ đề một status: “Thay mặt đảng, chính phủ, lãnh đạo địa phương, hội đồng nhân dân, hội phụ nữ, hội cựu chiến binh nhân dân, đoàn thanh niên, tôi xin sâu sắc chia buồn với cái điện thoại của đồng chí, mong rằng chúng sớm trở lại với đồng chí. Đồng chí đừng buồn!”

Hai tay ôm túi quà, là một túi socola nóng hổi mà cô tỉ mẩn làm cả chiều phồng rộp cả tay vì khắc chữ: Đơn giản thôi. Em yêu anh. Cô bối rối nhận ra đã đến lúc phải xuống xe. Dù thế nào, dù buồn hay vui, cô cũng sẽ trao món quà này cho anh, cô biết mình làm một điều rất đường đột, không thông báo cho anh, cũng có thể anh đang ở một nơi nào đó không dành cho cô, cũng có thể giờ này anh đang hạnh phúc bên một ai đó. Nhưng điều quan trọng là cô đã đủ dũng cảm, thoát khỏi sự tự ti để nói với anh rằng: Cảm ơn anh, em yêu anh. Dù cô thấy mình thật ngốc!

Xe dừng lại, cô từ từ bước xuống xe, và quyết định chưa điện ngay cho anh mà đi lòng vòng thật chậm, bên cái nơi mà ngày xưa từng hò hẹn, liệu anh còn nhớ đến nó không nhỉ. Cô nhấn số: Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được

Hai tay bủn rủn, thực sự anh vẫn chưa xoá nick yahoo, remove facebook  mà. tại sao nhỉ. Cô đi lang thang quanh đó, trời tối đen như mực, có mấy gã say rượu đang lảng vảng quanh đây. Cô sợ lắm, cô điên cuồng bấm số, vì thực ra trong đầu cô lúc này chỉ có anh, dẫu anh là người vô tâm nhất quả đất này thì vẫn là người mà cô tin tưởng: Thuê bao…
May non gia re

Cô rối lên và gào thét chạy biến đi đến một góc tường nào đó. Bờ đê lộng gió, con đường gốm sứ mềm mại và ẩn hiện dười ánh điện và cô chợt giật mình vì giữa làn xe đang chạy nhộn nhịp, có một ánh mắt đang hướng về phía mình, đôi mắt rất sáng, rất trong và đê mê nồng nàn: Anh!

- Anh đã lặng nhìn em từ phía xa. Anh xin lỗi. Lọ Lem !

Anh nhẹ nhàng ôm vai cô, siết chặt bờ vai đưa cô qua dòng xe cộ đông đúc, cô thấy tim mình dường như tan chảy, bỗng dưng quay lại nhìn anh ngơ ngác: Sao giống áp tải tù nhân quá vậy?

Hình như trên trời vẫn có một ánh sáng trong veo của một vì sao nào đó hắt xuống rất sáng, rất sáng trong cơn mưa phùn.

•    Gửi từ Dương Bình Yên

Lời nhắn từ tác giả: Hình như tình yêu cũng giống như một phép nhiệm màu làm con người ta có thể thức tỉnh, thay đổi, sống tốt hơn bằng  những hạnh phúc bất ngờ và niềm đau rất thật.

Tôi là một cơn gió đến từ vườn địa đàng muốn viết những câu truyện cổ tích giữa đời thường mang đến niềm tin và hạnh phúc trong cuộc sống.


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment