Wednesday, September 3, 2014

Gió của trời, tôi không thể níu lại...

"Đời người:
•Ngắn ngủi được mấy mươi năm…
•Cười được thì cười…
•Khóc được thì khóc…
•Và yêu được thì cứ yêu thôi!
•Yêu thương thì ko bao giờ có lỗi…
•Đừng cần bận tâm những gì đã mất…
•Mà hãy trân trọng những thứ bạn đang có…
Và thêm nữa:
•Quá Khứ - Ko Bao Giờ Quay Trở Lại…
•Hãy Sống Vì - Hiện Tại…
•Và Nhìn Về - Tương Lai… "
 bao tri may tinh gia re


 Gió của trời, tôi không thể níu lại. Trái tim tôi chưa một lần lỗi nhịp khi anh ở bên cạnh thì tôi có thể làm gì đây. Tôi hay lắng nghe và biết chia sẻ, tôi hay cười và cũng có thể khóc trên vai những người tôi xem là bạn. Nếu sự quan tâm của tôi dành cho anh khiến tôi hiểu lầm thì tôi xin lỗi.

***
Ao thun cong nhan
Chuyện cũ như sương khói, lảng bảng và mờ ảo, đôi khi như cát bụi chỉ một cái phủi tay là về miền hư vô. Đôi khi là những rung động đầu tiên ta có được với nhau cứ ngỡ đó là tình yêu, là những yêu thương đầu tiên ta có được. Và để rồi, đi bên cạnh nhau ta mới biết đó chỉ là sự ngộ nhận mà thôi.
 sua lo vi ba
Để rồi đâu trong một khoảnh khắc nào đó của cuộc sống, đối mặt với chính lòng mình, ta vẫn cứ cảm nhận thấy sự hiện hữu của những kỉ niệm, những ngộ nhận đã qua hiện về khiến ta suy nghĩ miên man không nguôi, không dứt và cứ trải dài, trải dài mãi ra…khi rõ ràng như mới hôm qua, khi mơ hồ lắm…
phutungoto

Tôi và anh quen biết nhau cũng vào một mùa thi của trường anh, lúc đó anh đang trong mùa thi cuối học kỳ 2 năm thứ hai Đại học. Tối hôm ấy tôi nhắn tin nhầm cho anh. Tôi đã xin lỗi rằng tôi nhầm, tôi chào anh và lịch sự chúc anh ngủ ngon rồi nhưng lúc đó anh một mực giữ tôi lại để…làm rõ mọi chuyện.
 sua tu lanh
Thế là quen biết, thế là nói chuyện với nhau. Mãi sau này, khi thân với nhau anh mới nói cho tôi biết hôm đó anh biết tôi nhắn tin nhầm, anh học hành căng thẳng nên giữ tôi lại trêu chọc tôi một xíu cho vui. 
Bao ho lao dong

Mỗi tối, tôi và anh nhắn tin, tôi nhắc anh học bài chăm chỉ, thi cho tốt, cuối kỳ còn khao tôi học bổng. Anh cười thật hiền và cố gắng sắp xếp thời gian nói chuyện với tôi những khi có thể. Lúc này đây, khi thấy nick anh bên ô chat, tim tôi lại rộn lên những cảm xúc khó diễn tả thành lời. Một chút gì đó là mất mát, một chút gì đó là nhói đau khi kỷ niệm từ đâu dội ngược lại, ùa về bao vây và ngự trị trong tâm trí tôi. Mùa thi ấy, mùa thi này, mùa thi nối tiếp mùa thi, nhưng con người gặp nhau vậy đó, để rồi rời ra nhau, từ từ, dần dần, mỗi ngày một ít…
 Giay dan tuong

 Tôi nhớ, chủ nhật hôm ấy anh dẫn tôi vào trường Bách khoa đẹp xinh giữa trung tâm thành phố của anh để ngắm cảnh. Anh tình nguyện làm hướng dẫn viên bất đắc dĩ cho tôi đi vòng quanh khuôn viên trường, anh dẫn tôi đi trên con đường phía sau sân bóng ngập đầy hoa ngọc  lan, thoang thoảng mùi hương thanh tao, nồng nàn và dễ chịu. Anh dẫn tôi ra ngồi ghế đá dưới những tán cây mát rượi, anh chỉ cho tôi những chùm hoa vàng khẽ đung đưa trong gió, anh ngồi nghe tôi kể những câu chuyện không đầu, không cuối và cười thật tươi, thật hiền…
 Tay trang rang

Tôi nằng nặc đòi anh dẫn tôi vào kí túc xá đại học quốc gia, anh chiều. Tôi và anh đi xe bus ra Thủ Đức tới làng Đại học. Anh và tôi cùng nhau ngắm nắng Sài Gòn vàng ươm trên những con phố dài. Tôi lại miên man kể những câu chuyện dường như bất tận cho anh nghe, anh vẫn ở đó, vẫn cười. Thật hiền. Và rồi, tôi gục trên vai anh mà ngủ lúc nào không hay. 

Kí túc xá đang mùa hoa bọ cạp vàng. Tôi yêu sắc vàng của những chùm hoa buông lơ lửng, đung đưa trong gió. Những cánh hoa khẽ rơi rớt trên đầy thảm cỏ và vô tình rơi cả trên tóc tôi. Anh đưa tay lấy cánh hoa trên tóc của tôi và cười, khoảnh khắc ấy, tôi thấy anh thật hiền, hệt như một thiên thần…

Anh dẫn tôi ra phía sau một dãy nhà, nơi có hàng rào hoa chuỗi ngọc tim tím lãng mạn, gió thật mát và phía trước là một đồng cỏ xanh tươi trải dài. Vẫn là những câu chuyện vu vơ nối tiếp nhau, là những câu bông đùa cười thật vui. Rồi ngước lên nhìn ngắm mây bay, nhìn trời xanh thăm thẳm. Và tiếng nói cười vẫn say sưa…buổi chiều từ đâu kéo về nhanh quá đỗi để chúng tôi không sao giữ kịp…Chúng tôi trở lại thành phố và lòng còn ngẩn ngơ về khung trời xanh lộng gió, bãi cỏ trải dài, hàng rào tim tím lãng mạn, hoa bọ cạp vàng ươm, những tiếng nói, tiếng cười…Tất cả chúng tôi gửi lại nơi đây và hẹn ngày quay lại. Và để rồi, chúng tôi chưa kịp một lần trở lại…

Tôi cứ đi bên anh như thế và tôi chưa một lần hỏi anh mối quan hệ của anh và tôi là gì. Tôi  chưa một lần tự hỏi lòng mình xem tôi đi bên anh với tư cách là gì của anh. Tôi cũng chưa một lần thấy nhịp đập nơi con tim mình nhanh hơn một chút. Tôi vẫn thế, vẫn khóc trên vai anh khi chúng tôi cùng nhau xem một tập phim cảm động. Anh khẽ ôm tôi vào lòng, lau đi những giọt nước mắt của tôi, thật nhẹ nhàng và chẳng cần nói thêm điều gì. Liệu có phải nước mắt con gái có sức mạnh ghê gớm, nó làm người con trai yếu lòng và trong một phút giây nào đó, nước mắt con gái đánh lừa cảm xúc của con trai…Anh lại gần tôi, gần thật gần, anh hôn tôi. Nhưng tôi đã tránh né nụ hôn ấy. Nhưng chẳng hiểu sao, trong giây phút ấy, ánh mắt anh đầy dịu dàng của anh, bờ môi ấy gần thật gần khiến tôi không thể dứt bỏ cái suy nghĩ sẽ đặt lên môi anh một nụ hôn…Và một nụ hôn như thế thật chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, nó cũng chẳng nói lên được điều gì. Chỉ biết rằng tôi đã bị ảo giác đánh lừa cảm giác. Tôi không thấy tim mình rộn rã những nhịp đập xốn xang đầy xao động…
sua may nuoc nong

Rồi anh khó chịu, anh không vui với những dư âm còn chưa tan, chưa dứt, dai dẳng vương lại trong tôi về chuyện tình cảm đã qua của tôi. Tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa, đó là chuyện bình thường, chuyện riêng của tôi mà. Tôi thầm nghĩ trong lòng, anh lấy tư cách gì mà không vui, mà hờn lẫy. Tôi và anh có là gì của nhau đâu. Tôi có thói quen là viết ra những cảm xúc của mình, và anh đã đọc được chúng. Anh không vui và khó chịu.

- Em  xem anh là gì? Trong mắt em, anh là gì của em? 

- Là bạn - Tôi trả lời anh mà không cần đắn đo, suy nghĩ. 

- Nhưng anh không xem em là bạn và anh cũng không muốn là bạn với em. 

- Anh không muốn làm bạn với em, vậy anh định sẽ làm gì. Anh sẽ tránh mặt em, cắt mọi liên lạc và xem như chưa từng quen biết em à?

- Không phải. Tóm lại là anh sẽ không làm bạn với em đâu. Anh không bao giờ hôn bạn của mình. Em đã hôn anh rồi.

Thật là lằng nhằng biết bao nhiêu khi vương vào một chuyện nhập nhằng. Giờ giải thích rõ tôi chưa từng thích anh, chưa một lần suy nghĩ đến một mối quan hệ hơn tình bạn với anh thì ngay lập tức tôi sẽ mất bạn. Nhưng nếu tôi cứ ậm ừ, nói điều gì đó xoa dịu lòng anh thì chuyện này sẽ kéo dài đến bao giờ, rồi những hệ lụy nhập nhằng, rối như len không rõ ràng này sẽ rất phiền cho cả anh và tôi về sau này. Tôi quyết định nói rõ ràng với anh để cả hai hiểu rõ chuyện này. Và tôi không thể giữ lại anh ở bên tôi với tư cách một người bạn. 

***
May ao somi gia re
“ Em à từ lúc anh và em biết nhau đến giờ cũng một khoảng thời gian dài rồi em nhỉ. Anh nhớ lúc đó anh cũng đang vào đợt thi như thế này, anh đã thức suốt đêm để nói chuyện với em. Em từng một mực đòi  anh dẫn em vào trường anh xem ngôi mộ cổ, và anh thực sự rất vui.  Hôm đó em đã dựa vào vai anh mà ngủ đấy! Rồi những lúc em từng viết status trên facebook cho anh, có những lúc anh và em tranh luận đến cãi nhau vì những thứ không đâu, nhưng sau đó làm hòa lại thì tình cảm lại tốt hơn. Em khóc trên vai anh và còn hôn anh nữa. Để sau này em nói, em viết là em còn hoài niệm về chuyện đã qua rất nhiều, và em chỉ xem anh là bạn thân. Mấy ngày qua anh nghĩ nhiều lắm, anh không cần những thứ tình cảm như vậy đâu. Anh đã xem như chưa từng biết em rồi. Thật đó!”

Gió của trời, tôi không thể níu lại. Trái tim tôi chưa một lần lỗi nhịp khi anh ở bên cạnh thì tôi có thể làm gì đây. Tôi là vậy, hay lắng nghe và biết chia sẻ với mọi người, tôi hay cười và cũng hay khóc trên vai những người mà tôi xem là bạn. Nếu những sự quan tâm tôi dành cho anh, những chia sẻ ấy, những nụ cười và cả những giọt nước mắt tôi khóc trên vai anh khiến anh hiểu lầm thì tôi xin lỗi anh nhiều lắm. Không nhìn mặt tôi, không liên lạc với tôi khiến anh sống vui, sống tốt thì tôi sẽ vẫn cười và chúc anh sống tốt. Con người gặp nhau, ở bên cạnh nhau một khoảng thời gian ngắn ngủi rồi sẽ xa nhau vì lý do này hay vì lý do khác. 

Anh cũng sẽ có những mối quan tâm, những mối quan hệ bạn bè mới, rồi cuộc sống mới của anh sẽ vui, sẽ đầy ý nghĩa. Và anh sẽ sớm gặp được một người đúng người, đúng lúc để yêu thương. Cuộc sống con người không  thể nào mà đứng yên mãi một chỗ, một vị trí  được đâu. Ngược lại, cuộc sống luôn có sự thay đổi, xáo trộn và biến động. Thế nên, lòng tôi đã thôi không còn mang nhiều day dứt, ám ảnh. "Con người, gặp được nhau vốn là cái duyên. Duyên giữa người với người một khi đã hết biết lấy gì mà giữ lại đây." (Anh Khang)


Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com

No comments:

Post a Comment