Đôi khi bạn cần phải nói nhỏ hơn...Để thấy ai đang nghe bạn?
Đôi khi bạn cần phải có những quyết định sai lầm...Để thấy ai đang ở đó giúp bạn sữa chữa?
Đôi khi bạn cần phải để người yêu bạn đi thật xa...Để thấy người đó có đủ yêu bạn để trở lại hay không?
Những ngày đầu thu, trời bắt đầu se lạnh vào đêm và sáng sớm khiến ta cảm thấy lạc lõng. Lạc lõng khi chính anh cứ trông chờ chuyến xe màu đỏ đến rước em đi xa anh 1 tuần, 1 tháng, 1 năm - em tự hỏi liệu những điều đó với anh quan trọng như thế nào - còn em, chỉ mong thời gian ngừng trôi, xe đừng đến để em có thể bên anh dù khoảnh khắc đó tính bằng giây, bằng phút...
Anh biết không? Dù em có cá tính, có mạnh mẽ và thậm chí là...hung dữ như thế nào thì em vẫn là "phái yếu". Em đã nghe rất nhiều câu truyền miệng, được đúc kết và thống nhất từ xưa đến nay "Đừng nên chạm vào phụ nữ dù chỉ bằng một cành hoa", hình như em đang sai, đang nhớ nhầm thì phải, câu này hình như là hàng "ngoại nhập" nhưng anh lại là "Made in Vietnam" 100%. Em vẫn muốn mỗi chiều thứ 6 anh đón em với khuôn mặt rạng rỡ, và em vẫn muốn anh đưa em đi vào sáng thứ hai với thái độ quan tâm. Em chưa bao giờ đòi hỏi và em chắc chắn rằng em không bao giờ đòi hỏi anh xách dùm em chiếc cặp dày cộp giấy tờ hay chỉ là chiếc giỏ chỉ chứa mỗi áo khoác.
Anh cứ luôn miệng trách cứ rằng em không yêu anh, không cần anh. Em biết em sai, nhưng hơn ai hết, chính anh hiểu em là người như thế nào? Em biết anh chịu thiệt thòi, từ ngày mình yêu nhau cho đến khi sống cùng một mái nhà em lúc nào cũng xa anh. Bây giờ thì em không tin "tình yêu có thể xóa bỏ mọi khoảng cách" mà khoảng cách tồn tại trong mỗi chúng ta, như sâu bọ, gián mọt hằng ngày gặm nhấm và tới lúc nào đó bật tung ra chỉ còn lại lỗ chỗ những hình thù kỳ quái, đục khoét tâm hồn của 2 đứa! Anh hỏi em muốn gì ư? Em chẳng muốn gì, em chỉ muốn anh luôn là anh, là người chồng hết mực noi gương và phóng khoáng.
***
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
No comments:
Post a Comment